Tết xa quê, Tết nɦớ mẹ!

todattn

Updated on:

Còn nhớ 19 cái Tết trước đó, cứ độ tháng chạp, là mọi người ở quê cô đã lo sắm cái này, mua cái kia. Mẹ cô có một gian tạp hoá tuy không lớn nhưng luôn cung cấp đủ những mặt hàng cần thiết nào là bánh, nào kẹo, rồi mứt, câu đối…

Sau tiết học trên lớp, trời cũng đã sập tối, cô nàng vác chiếc cặp to gấp rưỡi mình ra khỏi lớp. Cô đưa mắt nhìn lên bầu trời tối thăm thẳm và thở dài:

– Trời dạo này nhanh tối quá chị Phương nhỉ!

– Ừ em, Phần Lan mà. Cứ từ từ tận hưởng đi em, mà đông còn dài lắm!

Đối với miền đất Bắc Âu này, cô đã quen rồi, những tháng ngày dài không thấy nắng. Ở đây, việc nhìn thấy vài tia nắng vào ngày đông là một hạnh phúc nhỏ nhoi mà hiếm hoi của cô nàng. Có hôm, khi cô đang ngồi ăn trong căn-tin trường, nhìn thấy mặt trời chiếu qua cửa sổ khoảng độ một phút, cô nàng hạnh phúc đến độ hét toáng lên” “Nắng kìa, ê ê nắng kìa” khiến bọn bạn của thị cũng lấy làm mắc cười lắm. Cô gọi mùa đông chốn xa xứ này bằng một cái tên nghe có vẻ lạ mà yê u vô cùng “ mùa chờ nắng”.Cô là một đứa yêu nắng, nên cô cũng yêu những nơi ngập nắng, những anh chàng có nụ cười toả nắng. Cô hay nói đùa như thế với nhỏ bạn thân. Nhưng thật ra là cô rất nhớ nhà, nơi tràn ngập ánh sáng và ấm áp trong miền kí ức của cô, nhất là vào thời điểm này, nhất là ở đây. Nơi xa nhà hàng chục ngàn cây số, khi xuân sắp về trên dải đất Việt Nam thân thương của cô…

Còn nhớ 19 cái Tết trước đó, cứ độ tháng chạp, là mọi người ở quê cô đã lo sắm cái này, mua cái kia. Mẹ cô có một gian tạp hoá tuy không lớn nhưng luôn cung cấp đủ những mặt hàng cần thiết nào là bánh, nào kẹo, rồi mứt, câu đối… Mẹ cô còn bán cả dép, nón, chưa kể tủ đồ bán hàng dây cột tóc, nơ, vòng tay, bông tai mà mẹ giao trọng trách quản lý cho cô.

Vốn là người thích trẻ con và những thứ bé bé xinh xinh, năm nào cô nàng cũng được dịp tha hồ trang trí, bày vẻ và sắp xếp. Cứ tầm 15 tháng chạp là mọi người bắt đầu đi mua hàng Tết. Gia đình cô từ ngày đó cũng bận bịu khỏi phải nói luôn. Tầm 7 giờ sáng đã có người tới mua hàng rồi có khi đến tận 11 giờ đêm mọi người mới về hết. Quả thật là rất vui. Có những khi cô nàng chạy xoắn chân đến đêm thì lăn quay ra hàng dép thơm thơm mùi mới mà ngủ say. Cô thích cái cảm giác ngủ khi bên tai vẩn nghe thấy tiếng tám chuyện của mấy cô hàng xóm tới mua hàng với cả mẹ cô nữa. Ôi thôi họ nói tất cả mọi thứ trên đời, từ chuyện nhà cô Tám có thêm em bé tới chuyện chị Trang nhà bác Hai sắp lấy chồng. Đến khi mọi người về hết là lúc cả nhà cô nàng “ăn tối”.

Mẹ cô thích thú kể cho ba cô nghe là món này bán đắt khách, món kia ít chạy hàng hơn một tí, kể tới kể lui thì tầm 1 giờ đêm cả nhà cô mới lên giường đi ngủ. Năm nào cũng vậy, cái âm thanh nói nói cười cười của mọi người tới mua hàng Tết đã in đậm vào ký ức của cô, một kí ức ngập tràn tiếng cười về ngày tết quê cô, những âm thanh mà khi cô ở một nơi xa xôi nào đó, không còn được nghe nữa, vẩn âm thầm vang lên trong lòng cô, làm dậy lên một nỗi nhớ nhà, nhớ quê, nhớ Tết da diết.

Trong dịp Tết, cô thích nhất là đêm giao thừa. Cô thích cái khí lạnh xe xe của vùng đất Tây Nguyên, thêm một chút gió lạnh về đêm làm cho không khí đêm giao thừa rất đổi thiêng liêng. Đêm giao thừa là thời khắc nhà cửa được sạch sẽ tinh tươm nhất, cộng thêm cái mùi hương trầm thơm thơm, mùi hoa cúc vàng tinh khiết, mùi chè đậu xanh đánh với nước cốt dừa mẹ cô chuẩn bị cúng đầu năm nữa, tất cả mùi hương ấy quyện vào nhau tạo thành không khí đêm giao thừa mà cô vẩn hay nhớ da diết. À, thật ra vẩn còn mùi pháo xa xa ai đốt trong đêm, nghe sao mà sảng khoái quá, bao nhiêu mệt nhọc, lo toan hoà theo tiếng pháo , tan tành trôi vào lòng đêm xanh thẳm.

Ở đây, không có không khí Tết như thế, chỉ có một màu tuyết trắng xoá phủ lên thành phố màu xám tro. Người người đi trên phố lạnh khó tìm được chút thân ái, nên Tết đến tự lúc nào cô cũng không rõ nữa. Còn nhớ những năm còn học ở Sài Gòn, kết thúc học kỳ một là cô lại háo hức chờ ngày lên xe về quê ăn Tết. Vậy mà bây giờ cô lại có một cái Tết vẫn phải đi học, có một cái Tết cô không đi mua quần áo mới, có một cái Tết cô không bán hàng với mẹ, không được nhìn những cô cậu khách hàng nhỏ của mình xúng xính trong đôi giày mới, cái mũ hay chiếc nơ mới, có một cái Tết cô không được dọn dẹp nhà cửa với mẹ, hay thay ba chăm chậu mai cảnh, có một cái Tết không được nhận lì xì.

Hôm đó, cô được một chị lớn tuổi hơn mời về nhà dùng bữa cơm tối, khi đang dùng cơm với gia đình anh chị, trong cảnh mọi người xôm tụ, ăn uống, cô thèm được về nhà, về ăn cơm mẹ nấu. Sống mũi cô cay cay nhưng vẫn kiềm không để mình khóc. Thế rồi mọi người nói chuyện về Tết, lần này đã động đến nỗi lòng chôn dấu của cô nàng xa quê, lại thêm giai điệu của bài hát “Xuân này con không về” vang lên xao xuyến nỗi lòng cô làm cô nghẹn lại. Và thế là cô khóc oà lên. Cô khóc như một đứa con nít đòi mẹ, cô muốn về, muốn đón Tết cùng mẹ, muốn nhận lì xì sáng mùng một của ba, muốn đưa em đi cưỡi ngựa gỗ, cô muốn đi thăm ông bà, cô muốn được cưỡi con xe gà tàn đi chơi cùng chúng bạn. Cô ôm nhỏ bạn thân khóc nấc, khóc thật to… tiếng nấc len vào giấc ngủ của cô…

Ù…ù.. ù… Tiếng máy bay hạ cánh, quan cảnh thành phố hiện ra, về nhà rồi.

Leave a Comment