Từ bỏ không phải là thất bại, mà là để tìm lối đi tốt hơn cho mình

todattn

Dám từ bỏ, dám mạo hiểm cũng là một điều kiện không thể thiếu của người thành công. Dám nghĩ dám làm mới có cơ hội thành công, không nghĩ không làm thì ngay cả cơ hội cũng không có. 

Trong cuộc sống có nhiều lúc chúng ta biết con đường chúng ta đang đi, công việc mà chúng ta đang làm sẽ không thể thay đổi được cuộc sống của mình, thậm chí những công việc đang làm là phạm pháp nhưng lại không dám thay đổi vì sợ thất bại, cảm giác không muốn thay đổi này sẽ làm ảnh hưởng đến cả cuộc đời của bạn.

Có người hỏi một anh nông dân rằng: “Anh có trồng lúa mì không?”. Anh nông dân trả lời: “Không, tôi sợ trời không mưa”. Người kia lại hỏi anh nông dân: “Vậy anh có trồng bông không?”. Anh nông dân lại trả lời: “Không, tôi sợ kiến sẽ tha hết hạt giống”.

Nghe vậy người này mới hỏi: “Vậy anh trồng gì?”. Anh nông dân trả lời: “Tôi không trồng gì cả, tôi phải chắc chắn an toàn tuyệt đối thì mới làm”.

Đúng vậy!. Trong cuộc sống có nhiều người luôn có một quan niệm kiểu như, phải có điều kiện này, điều kiện kìa mới dám làm, chẳng hạn phải thật giỏi kỹ năng rồi mình mới làm việc này, phải có thật nhiều vốn rồi mình mới làm ăn, phải chắc chắn có lời mình mới đầu từ..v.v và v.v… nhưng rồi rốt cuộc cuối đời vẫn chưa đủ điều kiện để thực hiện.

Tuy nhiên, bạn có biết không?. Dám mạo hiểm cũng là một điều kiện không thể thiếu của người thành công. Dám nghĩ dám làm mới có cơ hội thành công, không nghĩ không làm thì ngay cả cơ hội cũng không có. 

Con người đôi khi vì sợ nguy hiểm mà tránh xa mạo hiểm, nhưng lại không biết rằng chính điều đó đã khiến cho bản thân mất đi cơ hội và càng đẩy họ vào chỗ nguy hiểm.

Có một câu chuyện như thế này: Ngày xưa, có một ông thầy giáo khôn ngoan và giàu kinh nghiệm muốn truyền cho một trong số các học trò của mình các bí quyết để sống một cuộc đời hạnh phúc và thịnh vượng. Vốn biết những khó khăn và rào cản quá nặng nề mà nhiều người gặp phải trên con đường mưu cầu hạnh phúc, ông nghĩ rằng bài học đầu tiên là nên giải thích cho mọi người hiểu vì sao nhiều người chỉ sống cuộc đời bình bình và tầm thường.

Để dạy được những bài học quan trọng này, ông giáo quyết định cùng với người học trò của mình lên đường đi đến một ngôi làng nghèo khổ trong vùng. Cảnh khổ đau và hoang tàn bày ra khắp nơi, và cư dân ở đó có vẻ như đã phó thác cuộc đời mình cho số mệnh.

Ngay khi đến nơi, ông giáo yêu cầu người học trò tìm giúp mình một gia đình nghèo nhất trong khu vực. Đó sẽ là nơi họ tạm trú qua đêm.

Họ nhìn thấy một ngôi nhà gỗ khiêm nhường có một cặp vợ chồng và ba đứa con của họ, sống trong cảnh nghèo khổ với quần áo bẩn và rách, bàn chân của họ để trần và ngôi nhà cũ kỹ của họ trông giống như những ngôi nhà nghèo ở khu ổ chuột.

Người thầy giáo hỏi người cha của những đứa trẻ rằng họ làm gì để sống qua ngày, vì quanh đây không có nhà máy hay khu trung tâm nào.

Người cha bình tĩnh trả lời: “Chúng tôi có một con bò cung cấp cho chúng tôi mười lít sữa mỗi ngày. Chúng tôi bán một phần và sử dụng nó để mua những thứ khác. Một phần chúng tôi dùng để sử dụng hằng ngày. Đây là cách chúng tôi tồn tại.”

Người giáo viên cảm ơn người cha về thông tin, nói lời tạm biệt và rời đi.

Sau khi rời đi người thầy nói với học trò của mình: Con hãy tìm con  bò của gia đình kia và giết nó bằng cách đẩy nó xuống khe núi. 

Chàng trai trẻ bị sốc khi nhận được lời đề nghị từ người thầy của mình, vì con bò là nguồn sống duy nhất của gia đình nghèo khổ đó. 

Nhưng anh ta tin rằng người thầy của mình làm như thế là phải có lý do gì đó chính đáng. Mặc dù rất đau lòng nhưng anh chàng học trò vẫn đi tìm con bò đó và đưa nó đến khe núi rồi đẩy con bò xuống. Cảnh tượng con bò rơi xuống khe núi ám ảnh trong tâm trí anh học trò suốt nhiều năm sau đó.

Sau một thời gian người học trò cảm thấy lương tâm vô cùng cắn rứt với những gì mình đã làm nên đã quyết định rời bỏ người thầy của mình, trở về nơi đó và xin lỗi gia đình nghèo khổ.

Khi đến gần nơi ở của gia đình khi xưa, anh nhận thấy mọi thứ đã thay đổi. Ngôi nhà cũ kỹ khi xưa đã được thay thế bằng một ngôi nhà đẹp được bao quanh bởi cây cối và trẻ em đang chơi đùa, với một chiếc ô tô đậu trước cửa.

Chàng trai trẻ buồn bã vì nghĩ rằng gia đình nghèo khổ kia phải bán đi tất cả để sống sót sau khi mất đi con bò của mình. Khi anh hỏi quanh thị trấn, mọi người nói rằng họ vẫn ở đó và không hề rời đi.

Anh vào ngôi nhà và vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra rằng đây chính là gia đình nghèo khổ trước đây mà mình đã gặp. Sau đó, anh hỏi người cha chuyện gì đã xảy ra …

Người cha, trả lời với một nụ cười rạng rỡ: “Chúng tôi có một con bò cung cấp cho chúng tôi sữa và giúp chúng tôi đã sống sót qua ngày. Nhưng một ngày may mắn, con bò rơi xuống một vách đá và chết.

Sau đó, chúng tôi buộc phải làm những việc khác, để phát triển các kỹ năng khác mà chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể làm được. Bằng cách này, chúng tôi bắt đầu trở nên giàu có, sung túc và cuộc sống của chúng tôi đã thay đổi.”

Trong cuộc sống, chúng ta thường miễn cưỡng để từ bỏ những gì mình đang có, và miễn cưỡng từ bỏ cuộc sống thoải mái nhất thời. Tuy nhiên, nếu một người khi có một áp lực từ bên ngoài nào đó, và khi bạn dám đối diện với áp lực để thay đổi thì biết đâu sẽ tìm được thành công và hạnh phúc.

Và nếu bạn biết rằng con đường bạn đang đi, công việc mà bạn đang làm là không ngay chính, không thể thay đổi được cuộc đời của mình thì sao bạn lại không dám từ bỏ để thay đổi, từ bỏ không phải là thất bại mà từ bỏ để tìm hướng đi mới tốt đẹp hơn cho mình. 

Leave a Comment