QUÊ NHÀ LÀ CHỐN TRỌN ĐỜI CON TU
Tu tâm…con chẳng đến Chùa
Về đây nghe Mẹ hát ru một ngày
Cho lòng vợi những đắng cay
Tâm thanh thản… trọn giấc say trong chiều.
Về đây cảm nhận thương yêu
Từ bàn tay Mẹ chịu nhiều nắng mưa
Đông, Hè tần tảo sớm khuya
Nhọc nhằn vất vả chẳng hề quản công.
Nghe bình yên ở trong lòng
Từ lưng áo Mẹ nâu sồng thân quen
Bạc phơ mái tóc Mẹ hiền
Đêm nghe gió trút ngoài hiên chạnh lòng.
Nhìn sương lạnh rớt ngoài song
Nghe câu chuyện Mẹ kể trong canh dài
Gió khua chiếc lá thu phai
Xanh vàng một kiếp rơi hoài bên hiên.
Nỉ non tiếng dế trong đêm
Côn trùng rỉ rả cảnh thêm yên bình
Canh tàn… rạng ánh bình minh
Bàng hoàng tỉnh giấc ngỡ mình đang mơ.
Ngoài vườn gió thoảng hương đưa
Hoa cau rụng trắng, Mẹ vừa nhẹ vun
Nhìn con…nở nụ cười hiền
Tiễn con đi… mắt Mẹ buồn rưng rưng.
Nước xuôi… tình Mẹ mênh mông
Thương con cười gượng để lòng con vui
Bước chân đi… luống ngậm ngùi
Quê nhà là chốn để đời con tu…!